Truyện ngắn Thuốc tiên của Cao Xuân Sơn
ngữ liệu truyện ngắn, ngữ liệu kiểm tra truyện ngắn, đề kiểm tra truyện ngắn
Ông nội mất. Bà nội buồn hẳn đi, già
hẳn đi. Tối tối, để giải khuây, bà hay gọi hai chị em Quỳnh An, Quỳnh Chi ra
trải chiếu ở góc sân, dưới vòm hoa sứ trắng muốt, nghe bà kể chuyện xưa. Đêm
trăng sáng, tóc bà nội trắng phơ phơ. Những bông sứ rơi rụng quanh chỗ ba bà
cháu ngồi cũng trắng như màu tóc ấy. Những câu chuyện thần tiên bà kể như được
ướp trong hương sứ trắng lung linh, lung linh...
Rồi những đêm như thế thưa dần, thưa
dần. Hình như bà nội sắp hết chuyện để kể cho hai chị em? Cũng có thể vì dạo
này bà đau ốm luôn, chẳng ngồi lâu được nữa. Hai chị em cũng dần dần ít để ý
đến những bông sứ trắng. Mùi hương của nó quen quá, quen như mùi quết trầu của
nội, nhiều lúc chẳng nhớ ra. Vả lại, ở lớp có nhiều chuyện vui hơn. Hàng ngày,
đi học về, hai đứa tranh nhau kể cho mẹ nghe. Cây sứ gần như bị quên lửng. Nó
chỉ còn được hai chị em nhớ tới lúc cầm chổi quét sân. Mùa hoa đến, góc sân lớp
lớp hoa sứ rụng, quét hoài cũng chán, có hôm còn phát... bực mình. Nhưng, cây
sứ như chẳng hay biết. Những bông hoa trắng vẫn rơi, vẫn rụng khi không níu nổi
thân cành nữa.
Có một buổi sáng, thật lạ lùng, Quỳnh
An, Quỳnh Chi dậy quét sân như lệ thường. Đang mùa hoa sứ mà chẳng thấy bông
hoa nào rụng. Quỳnh An phát hiện điều này trước:
- Lạ nhỉ! Hay là mẹ đã dậy sớm, quét
sân rồi?
Bé Quỳnh Chi ngơ ngác nhìn quanh. Ồ,
thì ra những bông sứ rụng trong đêm đã được ai gom vào tờ báo cũ ở góc sân đằng
kia. Từ trong nhà, nội khập khiễng bước ra:
- Nội gom làm thuốc đó! Sợ hai đứa
quét mất, nội dậy sớm gom trước.
- Hoa sứ làm thuốc gì hả nội? - Quỳnh
An ngạc nhiên.
Nội thủng thẳng:
- Nhiều người mách, hoa sứ phơi khô,
nấu nước uống, trị huyết áp cao tốt lắm. Nội làm thử. Chẳng may sáng nay dậy
nhặt hoa, lỡ một bước, trẹo cả chân đây!
Nhìn cái chân tập tễnh của nội, Quỳnh
Chi buột miệng:
- Khổ thân nội, sao không để hai đứa
con nhặt cho?
- Thấy hai chị em ngủ ngon, nội tính
gọi, lại thương...
Hai chị em lặng nhìn nhau, ra là thế!
Vừa quét sân, hai đứa vừa lầm rầm trò
chuyện:
- Hoa sứ chữa bệnh huyết áp, nghe
như... thuốc tiên ấy!
- Biết đâu chữa được cả bệnh đau lưng
cho nội?
- Bệnh mất ngủ nữa chứ?
- Vậy thì tuyệt nhỉ!
Rồi chẳng biết hai đứa bàn nhau những
gì sau đó. Trưa, đi học về, mỗi đứa đều lấy từ cặp sách ra một bọc ny lông toàn
hoa sứ. Sứ trắng, sứ đỏ, thứ thơm ngát, thứ chẳng thơm tí nào...
- Ở đâu ra nhiều thế? - Nội cười rạng
rỡ, hỏi.
- Ở sân trường tụi con đó nội! - Quỳnh
Chi nói trước.
- Con có ghé cả sân chùa ở gần nhà cô
giáo nhặt thêm cho nội nữa đấy.
Khóe mắt nhăn nheo của nội như giãn
ra. Lấy một tờ báo lớn trải rộng, nội chọn từng bông, vừa chọn vừa giảng giải:
- Thứ này là sứ đỏ, không dùng được.
Còn thứ này thì không thơm, không có nhụy vàng, cũng hỏng. Còn lại đúng là “nó”
cả rồi! Thêm của nhà mình, nội gom được đây kia, tha hồ dùng...
Bất ngờ, nội giang hai cánh tay run
run, ôm cả hai chị em vào lòng, nghẹn ngào:
- Nhưng mà hai cái “hoa” này mới đúng
là "thuốc" của nội đây! Thuốc tiên cũng chả bằng...
Nội hôn tới tấp lên tóc, lên má. Hai
chị em ngượng nghịu, nóng bừng cả mặt, năn nỉ mãi, nội mới chịu buông tay ra.
Đã lâu lắm rồi, cả hai mới nghe mùi
quết trầu thơm thế, ấm nồng đến thế!
(Cao Xuân Sơn*, Tuyển tập
truyện ngắn hay Việt Nam dành cho thiếu nhi, tập 1, Trần Hoài Dương tuyển chọn, NXB Trẻ, 2008)
* Nhà thơ Cao Xuân Sơn (tên khai sinh cũng là bút danh), sinh năm 1961 tại huyện Lý Nhân, tỉnh Hà Nam. Ông sáng tác cả thơ và văn xuôi. Các tác phẩm của ông đã để lại những ấn tượng tốt đẹp trong lòng bạn đọc. Thơ, văn ông chắt lọc, tinh tế, hóm hỉnh, tràn đầy tình thương mến.