Truyện ngắn Mẹ đừng sợ của Nguyễn Nhật Ánh
Ngữ liệu truyện ngắn, ngữ liệu mẹ đừng sợ, tuyển tập nguyễn nhật ánh, ngữ liệu đọc hiểu truyện ngắn
Không biết thằng Tin đào ở
đâu ra một chiếc còi oai thật oai. Chiếc còi bằng đồng, sáng chóe, lại có dây đeo
choàng qua cổ, trông hệt như còi trọng tài bóng đá. Mỗi lần nó đưa còi lên
miệng thổi “toe” một cái, ai nấy đều giật thót người.
Mẹ tôi bảo:
- Con muốn thổi thì đi chỗ
khác mà thổi! Đừng có làm điếc cả tai như thế!
Ba nói:
- Con để yên cho nội ngủ
chứ! Con cứ “toe toe” suốt như thế thì ai mà nghỉ ngơi được!
Chị Hai cằn nhằn:
- Em có thôi cái trò đó đi
không! Chị mà tóm được chiếc còi chết tiệt đó, chị vứt ngay vào thùng rác cho
mà xem!
Trong nhà chỉ có tôi là
không rầy Tin. Tôi gạ nó:
- Mày đưa tao thổi một cái
coi nào!
Nhưng Tin là một thằng em
dễ ghét. Bất chấp việc tôi đứng về phe nó, nó chẳng động lòng mảy may trước vẻ
mặt thèm thuồng của tôi. Tôi bỏ tọt chiếc còi vào túi quần:
- Em chả dại gì đưa còi
cho anh đâu!
Tôi liếm mép:
- Tôi chỉ thổi một cái
thôi mà! Thổi xong, tao trả lại liền!
Tin vẫn lắc đầu nguầy
nguậy. Thậm chí nó còn thọc tay vào túi quần như muốn nhấn chiếc còi lún sâu
vào các lớp vải. Tôi là anh nó mà nó xem như kẻ cướp không bằng! Thật là một
thằng em chẳng ra gì!
Sau khi từ chối tôi, Tin
cầm chiếc còi ra đứng trước sân thổi “toe toe”. Nghe tiếng còi lanh lảnh và
dõng dạc vang lên, tôi tức sôi gan. Nhưng tôi chẳng làm gì được Tin. Tin là út
trong nhà, đụng vào nó như đụng vào đồ gia bảo.
Tiếng còi của Tin chẳng
mấy chốc đã khiến tụi con nít trong hẻm bu lại. Nhìn cái cảnh nó đứng oai vệ
như một ông tướng giữa một đám nhí nhố đang trầm trồ chỉ trỏ, tôi bắt ngứa con
mắt. Tôi đứng trong cửa sổ nhìn
ra, ngoác mồm nói:
- Còi gì mà kêu như thùng
thiếc bể!
Tin chẳng buồn đáp lại lời
chê bai của tôi. Nó đưa chiếc còi lên miệng thổi “toe” một cái, như để’ trả
lời. Tụi con nít xúm xít chung quanh thấy vậy liền cười rộ.
Tôi nghe máu nóng dồn lên
mặt, bèn quắc mắt nhìn bọn nhóc:
- Tụi mày cười gì! Chiếc
còi gỉ đó có cho tao cũng chả thèm!
Lần này thì Tin quay lại:
- Lêu lêu! - Vừa nói nó
vừa quệt ngón tay vào hai bên má - Mới vừa năn nỉ người ta mà bây giờ lại bảo
là không thèm!
- Xì! - Tôi bĩu môi - Khi
nãy là tao nói đùa chứ bộ!
Dĩ nhiên Tin biết thừa là
tôi chỉ chống chế. Vì vậy lúc nào nó cũng khư khư giữ chiếc còi bên mình, sợ
tôi đánh thó.
Mãi đến hôm Tin về quê ăn
giỗ, sau một hồi lục lọi đồ đạc của nó, tôi mới tìm thấy chiếc còi nằm trong
một hộp giấy nhét dưới đáy cặp.
Không kề'm nổi sự mừng rỡ,
tôi khoái chí thổi “toe toe” vang nhà. May mà ba mẹ tôi đi vắng. Chỉ có chị Hai
ở trong bếp. Nghe inh ỏi, chị tức tốc chạy ra, tay dứ dứ chiếc que cời than:
- Thật khổ! Hết thằng Tin
lại tới em! Em có muốn chị gõ cho một cái vào đầu không?
Không kịp nghe đến câu thứ
hai, tôi nhét vội chiếc còi vào túi áo và biến ngay ra khỏi nhà. Tôi đứng trước
cổng thổi “toe toe” vài tiếng đã thấy bọn trẻ hôm trước xô đẩy nhau chạy lại.
Chiều đó, tôi đem chiếc
còi vào lớp.
Đến giờ chơi, tôi lôi
chiếc còi trong cặp ra tròng vào cổ rồi khều thằng Tường ngồi cạnh:
- Xem nè!
- Gì vậy? - Tường quay
lại.
Bắt chước thằng Tin, tôi
không trả lời mà đưa còi lên miệng thổi “toe” một cái.
Hệt như cảnh ở nhà, nghe
tiếng còi hùng dũng đột ngột vang lên, tụi bạn trong lớp lập tức đổ xô lại. Sau
một hồi ngắm nghía, đứa nào cũng tò mò đòi thổi thử.
Tường khoái lắm. Nó thổi
một hơi ba tiếng “toe-toe- toe” rồi quay sang tôi.
- Chiếc còi ở đâu ra vậy?
Tôi hếch mặt:
- Chú tao cho tao.
Nó ngập ngừng một lát rồi
chớp mắt đề nghị:
- Đổi cho tao đi!
- Đổi cho mày? - Tôi nhún
vai - Không đời nào! Một chiếc còi như thế này không ai dại gì đem đổi?
Trước thái độ cương quyết
của tôi, Tường chẳng tỏ vẻ gì nhụt chí. Nó ưỡn ngực quảng cáo, giọng tự tin
không thua gì các xướng
ngôn viên trên truyền hình:
- Đồ chơi của tao tuyệt
lắm! Mày thấy là lé mắt liền!
Rồi không đợi tôi giục,
Tường thò tay vào ngăn bàn lôi ra một... con tắc kè.
Con tắc kè vừa thò đầu ra
khỏi ngăn bàn, tôi đã giật bắn người kêu “ối” một tiếng và xanh mặt lùi tuốt ra
xa. Thấy tôi nhát cáy, Tường cười hì hì và lấy tay hấ't con tắc kè bắn về phía
tôi.
- Đừng, đừng!
Tôi hốt hoảng kêu lên và
co chân phóng tuốt ra khỏi bàn.
- Ha, ha! Đây là con tắc
kè bằng cao su! Có phải là tắc kè thật đâu!
Nghe Tường nói vậy, tôi
mới hoàn hồn và ngạc nhiên quay đầu dòm. Con tắc kè vẫn nằm trên băng ghế, cổ
ngóc cao như sắp sửa phóng lên người tôi. Cái tư thế sống động và đầy đe dọa
của nó khiến tôi dù biết nó là con tắc kè giả vẫn cảm thấy rờn rợn.
Một đứa nói:
- Để tao đem lại đằng kia
nhát bọn con gái!
Và nó chồm tới định tóm
lấy đuôi con tắc kè nhưng Tường đã cản lại:
- Để yên nào!
Rồi huơ qua huơ lại món đồ
chơi quyến rũ đó trước mặt tôi, Tường hắng giọng:
- Sao? Đổi chứ?
- Ừ, thì đổi! - Tôi nói,
không hề phân vân, mắt vẫn láo
liên nhìn theo con tắc kè
đang đong đưa trên tay Tường.
Chiều, tôi về tới cổng,
chưa kịp bước vào sân, đã gặp ngay bộ mặt mếu máo của thằng Tin.
- Chiếc còi của em đâu?
Trả đây! - Nó níu chặt tay tôi, tru tréo.
- Suit! - Tôi liếc mắt vào
trong nhà và hạ giọng bảo Tin. - Mày đừng có làm ầm lên như thế! Để tao cho mày
xem cái này, hay lắm!
Vừa nói tôi vừa mở cặp lôi
con tắc kè ra.
- Oi! Con gì vậy? - Tin
vốn bạo gan hơn tôi nhưng nó vẫn phải thụt lui một bước và trố mắt nhìn chằm
chằm vào tay tôi.
Tôi đắc ý:
- Con tắc kè đấy! Tuyệt
không?
Tin có vẻ bị con tắc kè mê
hoặc. Nó liếm môi:
- Anh kiếm ở đâu ra vậy?
Tôi đưa tay lên gãi đầu:
- Tao đổi! - Rồi nhìn
thoáng qua mặt Tin, tôi ngập ngừng nói thêm - Tao đổi bằng chiếc còi của mày
đấy!
Nãy giờ mải chú ý đến con
tắc kè, Tin quên bẵng vụ chiếc còi. Bây giờ nghe nhắc tới, nó sực nhớ ra, liền
giãy nảy:
- Em không biết! Trả chiếc
còi cho em!
- Mày ngốc quá! - Tôi hừ
mữi - Chiếc còi thổi “toe toe” chỉ tổ điếc tai! Con tắc kè này hay hơn nhiều!
Chỉ nhìn thấy bộ tịch của nó thôi, mọi người đã phát khiếp!
Cứ hệt như con tắc kè
sống!
Rồi sợ Tin vẫn nằng nặc
đòi chiếc còi, tôi xúi:
- Mày thử đem đặt nó vào
trong bếp xem! Mẹ và chị Hai mà không hãi đến khóc thét, tao sẽ đi đầu xuống
đất ngay!
Tin chớp chớp mắt, vẻ bùi
tay. Nó không ngoác mồm đòi chiếc còi nữa mà cầm lấy con tắc kè chạy tọt vào
nhà.
Tôi thở một hơi dài nhẹ
nhõm và lẽo đẽo đi theo.
Vừa vào đến nhà, chưa kịp
cất cặp, tôi đã nghe tiếng chị Hai ở trong bếp thét lên the thé và tiếng chân
chạy huỳnh huìch.
Thoáng một cái, Tin và chị
Hai kẻ trước người sau rượt đuổi nhau ra tới phòng ngoài.
Tin vọt trước, tay vẫn nắm
chặt con tắc kè, vừa chạy vừa phân bua:
- Đây có phải là con tắc
kè thật đâu! Tại chị nhát gan chứ bộ!
- Thậy hay không thật ai
mà biết! - Chị Hai hậm hực - Trông thấy nó là muốn sởn tóc gáy lên rồi! May mà
hôm nay mẹ đi vắng. Mẹ yếu tim, nếu em nhát mẹ như thế, mẹ ngấ't xỉu còn gì!
Câu nói của chị Hai khiến
Tin cụt hứng. Do đó, khi tôi đuổi theo nó ra tới cửa và hí hửng nói:
- Thấy chưa! Tao đã bảo
mà! Nhìn thấy con tắc kè này, mọi người cứ gọi là chết khiếp!
Tin liền nhét con tắc kè
vào tay tôi:
- Em trả lại anh nè!
- Sao vậy? - Tôi chưng
hửng - Mày không thích nữa hả?
- Ừ, em không thích nữa!
Anh đòi chiếc còi lại cho em đi!
- Đòi sao được mà đòi! -
Thấy thằng em tự dưng giở quẻ, tôi nổi sùng, gắt - Đồ đã đổi rồi, ai lại đưa
trả cho mày bao giờ!
Tôi nói chưa dứt câu, Tin
đã bắt đầu sụt sịt. Biết nó sắp sửa ăn vạ, tôi vội vã phóng vù ra cổng và biến
mất trong nháy mắt.
Rong chơi ngoài phố mãi
tới khi trời chập choạng, tôi mới mò về nhà. Dòm dáo dác không thấy Tin đâu,
tôi rón rén bước chân qua cửa. Ba tôi đang lục đục gì đấy trong phòng. Tôi vào
trong bếp, thấy chị Hai đang lau bát đũa chuẩn bị dọn cơm. Mẹ tôi vẫn chưa về,
còn Tin không biết chạy chơi đâu.
Khi trở ra phòng ngoài,
lúc đi ngang qua cành mai ba tôi mới xin về để chưng Tết, tôi chợt nhìn thấy
con tắc kè đang nằm ngóc cổ giữa các cành nhánh, giương mắt ngó ra. Lủng lẳng
trên cổ nó là một mảnh giấy nhỏ, buộc bằng chỉ mềm.
Trên mảnh giấy nguệch
ngoạc một hàng chữ - tôi nhận ngay ra là chữ của Tin: “Mẹ đừng sợ! Đây chỉ là
con tắc kè bằng cao su thôi!”.
Nguyễn Nhật Ánh, Tuyển tập truyện ngắn hay thế giới dành
cho thiếu nhi, NXB Trẻ, 2008